MỘT NGÀY Ở CHỐN BÌNH YÊN
🌸 Một buổi sáng đẹp trời, tôi bước đi trên con đường nhỏ quanh co, hai bên là những hàng cây xanh rì, tán lá đan vào nhau tạo thành một vòm trời mát rượi. Nắng ban mai len lỏi qua kẽ lá, rắc xuống mặt đường những vệt sáng dịu dàng, như những mảnh vàng vỡ vụn trong không gian yên ả. Không khí mát lành, mang theo hương thơm nhẹ của cỏ cây và đất ẩm sau cơn sương đêm.
🌸 Không gian tĩnh lặng đến lạ. Chỉ có tiếng chim hót vang vọng giữa những tán cây, như một bản nhạc dịu dàng của thiên nhiên. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành len lỏi vào lồng ngực, nhẹ nhàng và thư thái. Khoảnh khắc này, tôi bỗng thấy lòng mình cũng an yên đến lạ - không còn những ồn ào của phố thị, không còn những áp lực vô hình cứ đè nặng trên vai.
🌸 Bỗng, tôi bắt gặp một lối nhỏ rẽ ngang, ẩn mình dưới bóng cây um tùm. Lối đi ấy như dẫn vào một thế giới khác, tách biệt khỏi mọi xô bồ. Tôi men theo con đường ấy, từng bước chạm vào sự tĩnh mịch sâu lắng. Xa xa, thấp thoáng hiện ra mái nhà đơn sơ, có thể đây là nơi trú ẩn của một vị chân tu. Không gian quanh đó càng thêm thanh tịnh, chỉ có tiếng chuông gió khe khẽ ngân vang và hương trầm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí.
🌸 Tôi đứng lặng một lúc, như thể sợ phá vỡ sự yên bình này. Ở nơi đây, mọi thứ đều nhẹ nhàng, thong dong, không có những hối hả, không có những lo toan. Một nơi trú ẩn cho tâm hồn, một chốn dừng chân dành cho những ai mỏi mệt với cuộc đời.
🌸 Tôi tự hỏi, đã bao lâu rồi mình chưa thực sự sống chậm lại? Cuộc đời cứ cuốn ta đi với những lo toan, với những khát vọng đôi khi còn chưa kịp gọi tên. Ta chạy theo những thứ xa xôi, để rồi đến một lúc nào đó, chợt nhận ra mình đã đánh mất điều quan trọng nhất—sự tĩnh lặng trong tâm hồn.
🌸 Cuộc đời là thế. Không phải lúc nào cũng bằng phẳng, không phải ai cũng sẽ tốt với ta. Có những lúc thất bại, có những lần bị tổn thương, ta mới thực sự hiểu lòng người, mới biết tình người có khi ấm áp, có khi lạnh lùng. Nhưng cũng nhờ đó mà ta trưởng thành, mà ta biết trân trọng hơn những điều giản dị.
🌸 ...và rồi tôi tiếp tục bước đi, để mặc đôi chân dẫn lối. Một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá khẽ rung động, như một lời chào dịu dàng của nơi này dành cho kẻ lữ hành xa lạ. Bất chợt thấy rằng - hóa ra, có những lúc, chỉ cần một buổi sáng trong lành, một con đường rợp bóng cây, tiếng chim hót và lòng an yên tự tại cũng đủ để ta tìm thấy chính mình.