CUỘC SỐNG LÀ MỘT QUÁ TRÌNH KHÔNG NGỪNG GIÁC NGỘ
Cóngười nói “Đời người còn dài sao phải hoang mang, tương lai quá xa việc gì phải lưỡng lự.”
người lại nói “Thời gian quá ngắn sao không vội cho được, mất mát nhiều sao không sầu muộn cho được.”
Thực ra, cuộc đời của một người không dài nhưng cũng hơn 30 nghìn ngày, nếu nói ngắn cũng không hẳn ngắn. Từ khi còn là một đứa trẻ ngây ngô đến tuổi xế chiều, chúng ta phải học để không ngừng lĩnh hội, không ngừng trưởng thành và không ngừng hoàn thiện bản thân.
Không biết bạn có phát hiện ra không: Chúng ta thường nói năng liều lĩnh, hành động bốc đồng, mang trên mình toàn thân là gai nhọn để đối chọi với cả thế giới. Nhưng cùng với thời gian con người ta ngày càng trưởng thành, chúng ta dần trở nên bình tĩnh và điềm đạm hơn.
Một số điều, không nên nói, không thể nói và không cần phải nói, bạn chọn im lặng sau khi cân nhắc nhiều lần; một số điều làm tổn thương người khác, bạn chọn từ bỏ sau khi cân nhắc chúng nhiều lần. Vì bạn dần hiểu ra chân lý rằng nói và làm phải có chừng mực.
Suy cho cùng, sự tức giận không thể giải quyết được vấn đề, và sẽ có rất nhiều điều đúng sai vô cớ; chung quy, đôi khi nhường cho người khác một con đường sống cũng là chừa cho mình một đường lui; cuối cùng tất cả chúng ta đều phải chịu hậu quả và trách nhiệm về những lời nói và việc làm của mình.
Khi tính cách của bạn ngày càng trở nên dịu dàng, thực ra bản thân bạn ngày càng trưởng thành hơn.
Khi còn trẻ, chúng ta luôn nghĩ rằng càng có nhiều thì chúng ta sẽ càng hạnh phúc. Vì vậy, chúng ta luôn bận rộn theo đuổi. Nhưng dần dần bạn sẽ hiểu rằng trên đời này, có rất nhiều người dệt gấm thêu hoa cho bản thân nhưng không phải ai cũng ra tay giúp người khi gặp nạn. Thay vì lãng phí thời gian và sức lực vào một số hoạt động xã giao vô bổ, tốt hơn hết bạn nên kết giao với một vài người bạn, cùng nhau thưởng trà, đàm đạo về cuộc sống thanh đạm hằng ngày.
Dần dần, bạn sẽ hiểu tiền bạc là vật ngoài thân, không cần ép buộc, không phải đố kỵ, càng không phải bỏ sức khỏe để đổi lấy chút danh vọng phù phiếm. Khi bạn già đi, bạn sẽ thấy rằng hạnh phúc là cảm giác bên trong nhiều hơn là biểu hiện bên ngoài.
Một người có thể loại bỏ tạp niệm, càng kiềm chế và lý trí thì càng có thể sống bình đạm thoải mái.
Mỗi người trong cuộc sống đều có những hoàn cảnh, trải nghiệm và tương lai khác nhau, nhưng miễn bạn không ngừng tìm tòi, học hỏi và thấu hiểu từ những người bạn đã gặp, những điều bạn đã trải qua và con đường bạn đã đi, bạn sẽ có thể nâng cao kiến thức và mở rộng tầm nhìn của bạn, mở rộng thế giới. Vì vậy, bạn không phải lo lắng, bởi vì không ai có thể hiểu tất cả sự thật cùng một lúc. Mọi thứ đều cần quá trình, và thời gian để tích lũy.
Nhưng đừng buông xuôi, vì nếu bạn từ bỏ cải thiện bản thân, cuối cùng, bạn sẽ chỉ còn lại những nếp nhăn hốc hác trên khuôn mặt, chứ không phải là sự phát triển chiều sâu của trí tuệ.
Trong suốt quãng đời còn lại, hãy học cách không ngừng lĩnh hội và rèn luyện, không ngừng điều chỉnh và sửa đổi, có như vậy chúng ta mới trưởng thành, khôn ngoan và có một tương lai tươi sáng, tốt đẹp hơn.