NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG TƯ
Trước đây những ngày nghỉ lễ tôi rất háo hức và mong chờ được về nhà, về với Cha với Mẹ. Nhưng lúc này đây những ngày nghỉ lại là những ngày tôi thấy rất dài và nhớ,...
Có lẽ trong cuộc đời sẽ không có tình yêu nào lớn lao như tình yêu Cha, Mẹ là chỗ dựa, là sự bình yên, luôn lắng nghe và yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Cho dù chúng ta có đi đến đâu, có bao nhiêu tuổi thì trong lòng đấng sinh thành, bạn vẫn luôn là những đứa trẻ đáng yêu nhất.
Hôm nay vô tình nhìn thấy bài thơ của tác giả Vũ Tuấn, bao kí ức hiện về, cảm thấy nhói tim.
VỀ LẠI NHÀ XƯA
Con trở về thăm lại mái nhà xưa
Nơi có hàng dừa đu đưa trước ngõ
Về thăm lại góc sân vườn bé nhỏ
Nơi Mẹ ngồi, hắt bóng xuống chiều quê....
Mẹ nhọc nhằn cho con được ước mơ
Con bay xa, từ vai gầy của Mẹ
Khôn lớn rồi, cứ ngỡ mình nhỏ bé
Mẹ thiên thần, sống mãi với thời gian…
Từ lúc nào con thành kẻ vô tâm?
Lấy cớ mưu sinh, để vui ngày lễ
Bỏ lỡ chuyến xe trở về bên Mẹ
Cây Mẹ trồng, trái chín cuối mùa đông....
Mẹ đi rồi! Con mới thấy mênh mông
Một nỗi buồn thẳm sâu trong tiềm thức
Mới thấu hiểu nơi bình yên hạnh phúc
Là bên Mẹ nghèo, bát ngát tình thương…
Con về quê, lặng khóc giữa sân vườn
Nhà vẫn đây! Nhưng ai chờ con nữa?
Căn bếp lạnh, bao năm không nhóm lửa
Thấp thoáng Mẹ ngồi....nấu cơm tối chờ con...